Hôm nay mới đi bar Shagri-la về. Chợt nhớ đến bài viết này từ blog anh Teq

----------
Shangri La
Hà Nội hôm nay trời mưa to (hôm nay ở đâu người nào cũng nói đến chuyện này). Đường xá ngập lụt cũng có cái thú của nó. Cắm phone vào tai, mặc áo mưa, đội mũ bảo hiểm, nổ máy, thử thách con chiến mã già. Nước sóng sánh bồng bềnh nhưng nó vẫn nổ giòn và dìn dìn luồn lách giữa dòng xe cộ quá nửa là phải dắt bộ. Thú nhất là có lúc máy nghẹt, bugi đã ướt, giật giật tưởng thôi rồi. Nào ngờ xe chưa kịp dừng, cố bóp côn đạp một phát lại nổ. Gần về tới nhà thì chết máy thật, đạp mãi mới lên, mà tại vì cạn xăng. Cuối tuần này trời mưa khỏi bóng bánh, khỏi ra đường. Tự nhiên thấy sướng vì được một cuối tuần thanh nhàn. Cảm giác được thanh nhàn bây giờ xa xỉ lắm.
***
Tôi đang nhẩn nha đọc Tần Xoang của Giả Bình Ao (thực ra bản dịch gọi là Điệu Tần, nhưng nghe không có không khí). Câu chuyện diễn ra ở Phố Thanh Phong, một làng quê nào đó nơi mà người ta vẫn còn truyền nhau hát những giai điệu Tần xoang, dân ca của người nước Tần. Nhân vật chính trong truyện là một thằng dở người, thất tình và nhục nhã khi bị người ta bắt được vì ăn trộm quần lót của người mình yêu, đã tự tay lấy dao chặt đứt chim... Tiếp theo như thế nào nữa thì tôi chưa biết. Bắt đầu đọc nó từ hồi tháng Một, giở trang đầu tiên ở một quán cafe vệ đường Sài Gòn, tới giờ là hết tháng Mười mà chưa xong tập 1.
Văn của Giả Bình Ao là thứ văn Tầu mà tôi thích nhất, thường chỉ đọc khi trong lòng tĩnh lặng thanh vắng. Nó không hấp dẫn theo kiểu khiến người ta cứ phải đọc liền tù tì. Nó không có cốt truyện gây tò mò, không đại ngôn triết lý, nó nhàn tản chậm rãi. Người ta có thể đọc một đoạn rồi gấp lại, để mặc cho các nhân vật tiếp tục cuộc sống của họ, tới ngày mai hoặc tuần sau mở ra hỏi lại họ xem họ sống đến đâu rồi. Những con người trong sách hết sức bình thường, sống một cuộc sống hết sức bình thường, mà mỗi số phận bình thường ấy lại hết sức thâm sâu . Đọc văn Giả Bình Ao cũng giống như một buổi chiều chủ nhật nhàn rỗi ngồi uống cafe bên đường nhìn ngó đám đông, lẫn vào đám đông mỗi người chẳng là gì cả, nhưng mỗi người lại là cả một số phận. Có những số phận kỳ lạ có những số phận tầm thường. Lại có những số phận đặc biệt, bí ẩn, độc nhất vô nhị vô cùng ý nghĩa, chính là số phận mà bản thân mỗi chúng ta đang đi theo nó.
Tôi đọc Giả Bình Ao trong một lần tình cờ gặp tập truyện ngắn Cổ Thành. Ban đầu đọc thấy tẻ tẻ mà rồi mê lúc nào chẳng hay. Rồi đọc tiếp Phế Đô (cuốn này thì quá phê). Rồi đọc Hòai Niệm Sói, rồi đọc Cuộc Tình... mọi tác phẩm của Giả Bình Ao được dịch ra tiếng Việt, bán ngoài hiệu sách, tôi đều mua về. Cũng như nghe nhạc, ưa nhạc của bác nào là phải nghe cho bằng hết các album, thì văn cũng vậy, ưa văn của ai thì muốn đọc cho kỳ hết. Nghe nhạc của Mark Knopfler và đọc văn Giả Bình Ao, chính là đời sống tinh thần của tôi trong thời gian này.
***
Hôm rồi mới down album Shangri La của Mark Knopfler về nghe. Shangri La, nghe lạ lạ mà quen quen. Lên google tìm, thì ra Shangri La là một địa danh huyền thoại, một thung lũng thiên đường, do ông nhà văn Tây nào đó viết ra. Người ta cứ đi tìm mà không biết nơi nào là Shangri La. Người Trung Quốc có đến mấy nơi tự nhận Shangri La chính là địa phương mình. Mãi tới gần đây, Trung Quốc mới chọn một nơi ở Tây Tạng, nơi gần giống thiên đường trong tiểu thuyết, đặt tên chính thức là Shangri La để dụ khách du lịch.
Shangri La cũng chính là Shangri La Studio ở Malibu, California, nơi Mark Knopfler thu âm album Shangri La năm 2004. Trong album Shangri La có bản Our Shangri La:
Its the end of a perfect day for all the surfer boys and girls
The suns dropping down in the bay and falling off the world
There's a diamond in the sky, our evening stone in our shangri-la
Mark quá nổi tiếng với ngón đàn tuyệt nghệ của mình. Nghe Mark chơi guitar có cảm giác như ông đang cầm một mẩu than chì vẽ vẽ. Những album solo sau này như Golden Heart và Shangri La, ông không chơi những câu đàn phức tạp nữa, chơi đơn giản dung dị, miễn hay là được. Mà quả thật là hay.
Nghe nhạc của Mark Knopfler và đọc văn Giả Bình Ao, chính là đời sống tinh thần của tôi trong thời gian này. Nghe "đời sống tinh thần" thì quả là to tát quá. Đơn giản và nhẹ nhàng thôi, nó là những phút ngắn ngủi yên tĩnh. Không có những phút yên tĩnh thì mình làm sao mà hiểu được mình đang sống như thế nào.
***
Rượu mơ còn cặn đáy chai cuối cùng. Giở ra uống nốt.
Sau Tết vợ xách về nhà một can rượu to đùng 20 lít. Tôi phải thốt lên "Em lấy can to thế thì đời nào mới uống hết".
- Tôi uống với vợ.
- Bố uống mỗi bữa cơm.
- Thỉnh thoảng bạn đến nhà.
- Euro đêm nào các bạn cũng qua, uống kèm với bia cho tỉnh ngủ.
- Vỡ mất ba chai. Rượu nồng, bỏ vào vỏ chai rượu tây nút kín, chai để trên tủ tự vỡ đáy.
Giờ chỉ còn đúng 3 nửa chén.
***
Trời mưa to không dứt. Mưa to thành ra ngoan ngoãn, vợ không có nhà mà ngồi yên chơi game và lên mạng viết loanh quanh. Nhắn tin rủ bạn ra ngồi thiền ở quán bia Việt Tiệp, tối nay tối Thứ sáu đúng lịch hàng tuần, bạn lười lại sợ quán bia ướt không đi. Bạn lại bảo thôi thì tao gọi cái taxi, mày xin phép vợ rồi anh em vào cái bar nào đấy ngồi, lâu quá không uống rượu. Bạn chẳng gọi được cái taxi nào.
Nhớ năm xưa mà không xưa lắm, uống rượu say với bạn, thốt lên, tao với mày đi một chuyến. Hai thằng gom mấy bộ quần áo, năm trăm nghìn đồng, một chai Vodka Ruskiy Razmir (loại Vodka Nga ngon nhất, sốc và nặng, vodka Standart so với nó như công tử bột so với thủy thủ), lên xe làm chuyến Sài Gòn. Đi tới Đà Nẵng, bạn giới thiệu làm quen với thằng hàng xóm thuở nhỏ của bạn, ba thằng ra bãi biển ngồi. Hồi ấy biển Đà Nẵng chưa có một cái resort nào, toàn cát trắng, bạn hàng xóm thuở nhỏ của bạn nốc một hồi hết mẹ cả chai rượu. Tiếc đứt ruột.
Tới Sài Gòn có nhà để ở, có cơm ăn, mà không có tiền để tiêu, quay qua quay lại có ít uống cafe. Sài Gòn ấy mới gọi là Sài Gòn. Hàng sáng cưỡi con xe Cup 81 siêu ghẻ, dậm mạnh quá hỏng mẹ số, chuyển số phải thò tay xuống giật, chạy quanh phố phường. Đêm uống cafe ở quán Effenberg (mụ bán bán mỳ đối diện quán có gương mặt giống hệt Stefan Effenberg đội trưởng tuyển Đức), ngắm các bạn cave đi làm rồi ngắm các bạn cave tan sở, ngắm người già tinh mơ chở rau đi bán. Our Shangri La.
Hết những ngày ở Sài Gòn. Ra ga mua vé rẻ nhất có thể, ghế ngồi cứng 42h. Mua vé xong trong túi còn 2 nghìn để lên tàu, may có cô bạn dúi cho bao thuốc Ngựa. Qua ga Đà Nẵng có ông bạn cứt khác chờ ở ga làm chai bia. Tình ấy sao quên. Chúng ta cần tích cực phòng chống những căn bệnh lây lan qua đường tình bạn. Xuống ga Hà Nội cười khẩy với xe ôm thôi em đi bộ.
Một số năm đã đi qua. Trước chỉ có bạn nay có gia đình công việc .Trước câu chuyện nào cũng là câu chuyện chung, giờ mỗi người mỗi chuyện. Vẫn thèm được say cùng nhau, nhưng muốn say kiểu những năm xưa thì lòng phải buồn, cuộc sống phải dặt dẹo, chỗ khác thì rắn mặt mà khi gặp bạn với chai rượu thì để tim mềm ra như bún. Khi vui uống có bao giờ say, có lăn quay ra cũng chẳng thể gọi là say được. Thôi thì thời gian đã khác, mỗi thời mỗi khác đi, đéo ai lại sống với nhau kiểu dặt dẹo như xưa rồi thì vợ con làm sao ngửi được. Kiếm hiệp Tây có truyện Ba người lính ngự lâm. Bọn chúng chia tay sau hai mươi năm mới gặp lại, hai mươi năm ấy chính là lúc chúng lấy vợ đẻ con. Trong hai mươi năm ấy, hẳn có những lúc chúng nằm ôm vợ mà nhớ bạn.
Nếu mà không có những ông bạn dặt dẹo thân yêu, nếu không có những sự hư đốn bệ rạc tay trong tay ngồi dưới cống rãnh của cuộc đời, cuộc sống của tôi hẳn sẽ sạch tươm đàng hoàng và giả dối như một cái hội nghị tập huấn công tác Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh.
***
Tuần trước tôi mới được triệu tập đi hội nghị tập huấn công tác Đoàn thanh niên khối doanh nghiệp trung ương. Thật là vãi cả đái. Đùn đẩy nhau không đi thì tớ đi, thể nào cũng có một buổi chiều ngồi bãi biển uống bia đọc Giả Bình Ao.
Thật là vãi đái những thanh niên ưu tú, thủ lĩnh thanh niên của những tập đoàn hàng chục nghìn thanh niên. Có một số bạn uống rượu tốt. Có một số bạn khác nhìn rất tử tế đàng hoàng. Có một số bạn khác rất da dáng thủ lĩnh thanh niên, hoành tráng và ngon nghẻ, chắc vào tầm bắt đầu có thể ăn uống đuợc tí. Và thật vãi đái nhất là các bạn hoạt động đòan chuyên nghiệp, chuyên trách, tớ xin đứng cách các bạn ba bước kẻo làm hoen ố các bạn.
Đoàn của tôi có:
- Một bạn trai chuyên trách công tác đoàn. Bạn rất yêu âm nhạc nên lúc nào bạn cũng bật to cái điện thoại phát ra các bài hát Việt Nam. Tớ định trình bày với bạn là điện thoại xịn cỡ mấy mà bật loa ngoài nghe thì nó là âm thanh chứ đâu phải âm nhạc, nhưng mà thôi.
- Một bạn gái (hơi dừ dừ tí) xinh và hát cực hay. Chân đi lúc nào cũng nhún nhảy tay nắm gấu váy thật là duyên dáng hết sức. Rất đài các tiểu thư và rất giống kiểu mới bị bồ đá hoặc mới đá bồ. Quả là bạn có xinh và hát thì hay thật. Cả đám ngồi bãi biển đêm bạn hát Ngồi tựa mạn thuyền khiến tớ quả thật là phê. Có thằng cùng đoàn định tán bạn nhưng mà công nhận thằng ấy tán ngu.
- Một số bạn khác không đáng kể.
- Bạn béo ở cùng phòng, một vợ hai con, bỏ không đi đạp xe đôivới các bạn khác mà đi tắm biển với tớ, tớ thích. Bạn khác nữa cũng cùng phòng, gầy yếu rượu thì không biết uống thuốc cũng không hút tòan nói chuyện các bác lãnh đạo, tớ không thích.
Một xã hội mà người người giả dối, việc việc giả dối, bệnh hoạn từ thức ăn ngòai chợ đến không khí ngòai đường, đến bia thỉnh thoảng uống còn bị đau bụng, trẻ con đã biết hối lộ cô giáo, chỉ có đá bóng chém nhau là còn thành thật... Tôi tham gia hội nghị thanh niên mà không biết phải kết luận cái gì về nó. Có chửi nó thì biết chửi cái gì, những người cùng tham gia kia chẳng qua cũng do cơ quan cử đi thì đi đọc Giả Bình Ao uống bia bãi biển.
Chỉ ấn tượng nhất bác cao cao trên cửa Đảng đến chỉ đạo Hội nghị. Bác làm tuyên huấn. Bác nói từ năm 90 đến nay bác sưu tầm rất nhiều các bài báo về chính trị kinh tế. Bác có hơn năm trăm tích cắt từ báo nói về sự chuyển biến của chủ nghĩa tư bản và gần một nghìn mẩu báo khác về sự chuyển biến của chủ nghĩa xã hội. Bác nắm rõ vận động của thế giới này. Tất cả các mẩu báo đều là báo nước nhà. Các Bác chỉ đạo tư tưởng cho báo chí, rồi các bác sưu tầm báo chí để củng cố tư tưởng. Vì có doanh nghiệp có 50% vốn nhà nước mà tôi được ngồi đây nghe bác nói chuyện. Bác chỉ đạo hội nghị đoàn thanh niên khối doanh nghiệp trung ương, và bác khoe 3 con rể của bác chẳng thằng nào làm cho nhà nước, tuyền làm kinh tế riêng rất hoành tráng năng động.
Chẳng mong chuyện gì cao xa. Lý tưởng của tôi chẳng có gì ngoài việc lo cơm ăn áo mặc và giữ lấy cái thật thà. Kiếm ăn và thật thà, kiếm ăn một cách thật thà, nghe Mark Knopfler và đọc Giả Bình Ao, thỉnh thoảng viết lăng nhăng chơi, tự thấy mình không hổ thẹn gì cả.
***
Mk viết dài quá. Blog ai lại thế.
Ba nửa chén rượu mơ cuối cùng đã hết. Viết một hồi thấy người nhẹ nhõm. Thế nào tôi cũng phải thu xếp đi một chuyến tới Shangri La. Đường đi đã xem rồi, chỉ là lúc nào thu xếp được các việc rồi bảo vợ "em đi với anh một chuyến đến Shangri La".
http://blog.360.yahoo.com/blog-ZMJ1RkIwba9fNRyL_1HO4Kk2?p=151