Wednesday, December 16, 2009
La Bohème - hay những ký ức vụn vặt về Paris
Bài hát gợi nhớ những kỷ niệm đẹp lần đầu tiên đặt chân tới Paris tháng 07 năm 2003. Lúc đó hoàn toàn choáng ngợp trước vẻ đẹp của Paris, tất cả đều đẹp hơn những gì mình tưởng tượng từ khi còn bé. Nhớ nhất hồi bé mẹ mua cho 1 quyển vở tập vẽ bọc bằng bìa của 1 cuốn tạp chí có in hình tháp Eiffeil. Cuốn vở tập vẽ đấy hình như mẹ vẫn còn giữ sau mấy lần chuyển nhà và nâng niu mãi. Những ấn tượng về Paris cứ từ đó lớn dần.
Lần thứ 2 thì mình ở Paris lâu hơn từ tháng 09-2005 đến tháng 04-2006 để theo học Master ở trường Paris 6. Chính vì có thời gian ở lâu mới thấy cái không khí, văn hóa và con người Paris thấm dần vào người. Nhớ những lần đi dạo với bạn ở jardin des plantes, công viên Luxembourg. Những lần nghỉ học đi lang thang dọc bờ sông Seine ra Notre Dame và quartier Latin. Nhớ mỗi lần chạy qua labo của bạn để in cours học, vừa ngóc đầu ra khỏi metro là thấy tháp Eiffeil sừng sững trước mặt. Nhưng nhìn riết thì nó cũng trở nên bình thường nên sau này toàn cắm mặt để đi. Nhớ những lần cuối tuần đi thăm bảo tàng cùng bạn P, trời lạnh 2 đứa đi sát cạnh nhau mà thấy ấm vô cùng. Cả những lần mấy thằng đi nhậu xa, hết tàu, liêu xiêu dựa vào nhau đi về. Nhớ những đêm tuyết rơi, lạnh cóng, mấy thằng chui hết vào 1 phòng để tiết kiệm tiền điện bật lò sưởi, ngêu ngao hát "tomber la neige". Nhớ những giờ tan tầm kẹt cứng ở metro không nhúc nhích nổi, nhiều khi lại đi như chạy để cho kịp chuyến metro đến lớp buổi sáng. Cuộc sống Paris tuy ồn ào, vội vã nhưng có những nét khiến người ta vấn vương khi rời xa ...
Cố gắng dịch lại 1 phần bài hát này. Bài hát kể về cuộc sống những người họa sỹ bô hê miên trên đồi monmartre có cuộc sống nghèo khổ đói khát nhưng vẫn tràn đầy tình yêu và niềm đam mê với cuộc sống. Một bài hát đẹp từ giai điệu đến câu từ
La Bohème - Charles Aznavour
Je vous parle d'un temps
Anh kể cho em nghe về một thời
Que les moins de vingt ans
lúc anh chưa đầy đôi mươi
Ne peuvent pas connaître
chưa hề biết được
Montmartre en ce temps-là
đồi montmartre vào khi đó
Accrochait ses lilas
treo đầy hoa ly
Jusque sous nos fenêtres
dưới ban công cửa sổ
Et si l'humble garni
và trong căn phòng còn thơm mùi gỗ
Qui nous servait de nid
nơi chúng ta chọn làm tổ ấm
Ne payait pas de mine
Chẳng ai để ý
C'est là qu'on s'est connu
chính nơi đây chúng mình quen nhau
Moi qui criait famine
anh hàng ngay kêu gào trong cơn đói
Et toi qui posais nue
còn em khỏa thân trên giường
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
Ça voulait dire on est heureux
chúng ta thật sự hạnh phúc
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
Nous ne mangions qu'un jour sur deux
Dù mình chỉ đủ ăn ngày có ngày không
Dans les cafés voisins
Trong quán cafe bên cạnh
Nous étions quelques-uns
chúng ta là những con người khác
Qui attendions la gloire
chờ đợi những vinh quang
Et bien que miséreux
cho dù đang cùng quẫn
Avec le ventre creux
với cái bụng lép xẹp
Nous ne cessions d'y croire
Không ngăn được niềm tin
Et quand quelque bistro
Ở một quán ăn nào đó
Contre un bon repas chaud
sẽ đổi được một bữa ăn ấm lòng
Nous prenait une toile
bằng một bức tranh của mình
Nous récitions des vers
Mình sẽ cùng nâng ly
Groupés autour du poêle
quây quần quanh lò sưởi
En oubliant l'hiver
để quên đi mùa đông
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
Ça voulait dire tu es jolie
Anh muốn nói rằng em đẹp tuyệt trần
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
Et nous avions tous du génie
chúng ta đã có những giây phút diệu kỳ
Souvent il m'arrivait
Và nó thường đến với anh
Devant mon chevalet
mỗi khi đứng trước giá vẽ
De passer des nuits blanches
Trải qua những đêm thức trắng
Retouchant le dessin
để tút lại bức tranh
De la ligne d'un sein
từng nét trên ngực em
Du galbe d'une hanche
những đường cong trên eo
Et ce n'est qu'au matin
Và chỉ đến sáng hôm sau
Qu'on s'asseyait enfin
mình được ngồi cùng nhau
Devant un café-crème
trước ly cafe kem
Epuisés mais ravis
mệt nhoài nhưng đầy khoái cảm
Fallait-il que l'on s'aime
mình tràn ngập tình yêu
Et qu'on aime la vie
và tình yêu với cuộc sống này
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
Ça voulait dire on a vingt ans
tuổi hai mươi của chúng mình
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
Et nous vivions de l'air du temps
chúng ta hít thở bầu không khí của thời đại
Quand au hasard des jours
Rồi vào một ngày
Je m'en vais faire un tour
anh trở về chốn đó
A mon ancienne adresse
về nơi cũ của mình
Je ne reconnais plus
anh chẳng còn nhận ra
Ni les murs, ni les rues
dù là những bức tường, hay là những con đường
Qui ont vu ma jeunesse
đã chứng giám một thời tuổi trẻ
En haut d'un escalier
Trên những bậc cầu thang
Je cherche l'atelier
anh tìm lại những dấu ấn
Dont plus rien ne subsiste
nhưng chẳng còn gì đọng lại
Dans son nouveau décor
trong những vật dụng mới
Montmartre semble triste
Đồi Monmartre vương buồn
Et les lilas sont morts
và những cánh hoa ly đã héo
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
On était jeunes, on était fous
một thời tuổi trẻ, một thời cuồng điên
La bohème, la bohème
Ôi em gái bô-hê-miên
Ça ne veut plus rien dire du tout
điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Grenoble 15-12-2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment