Wednesday, December 31, 2008
Tổng kết năm 2008 - năm cuả những chuyến đi
Một năm nưã lại qua, một năm với nhiều biến động với những cảm xúc lẫn lộn. Điều đáng nhớ nhất có lẽ là nhưng chuyến đi như con thoi giữa Phap, Singapore và Việt Nam. Xen lẫn những chuyến đi đó là những chuyến đi ngắn ngày trong nước Pháp.
Sunday, December 21, 2008
Giáng sing an lành
Tuesday, December 09, 2008
Monday, December 08, 2008
Wednesday, December 03, 2008
Metallica live at San Diego (1992)

Tuesday, December 02, 2008
Hà Nội ơi, nhớ về ngày đó xa xôi
Ra thăm lại Hà Nội là vào đầu tháng 8 vừa rồi. Chỉ ở lại HN 2 ngày cuối tuần ngắn ngủi nên cũng không có cảm xúc gì nhiều. Cũng định đi lang thang chụp ảnh nhưng cuối cùng lại phải bỏ ý định đó vì không có nhiều thời gian. Những gì đọng lại chỉ là 1 chút nuối tiếc vì HN bây giờ khác xưa nhiều quá. Ký ức về HN choáng ngợp thời thơ ấu khi mẹ nắm tay đi dạo các phố phường HN, ăn kem Tây Hồ, chơi điện tử với mấy ông anh họ mà tí trễ tàu về Nam Định. Giờ ngoại trừ các khu phố cổ trung tâm còn giữ được chút vẻ xa xưa thì các nơi xung quanh đều đã đô thị hoá gần hết. Khói bụi, kẹt xe, nóng bức cũng kéo về nơi đây.
"Người Hà Nội" cũng có nhiều thay đổi (để trong ngoặc kép là vì HN bây giờ rộng hơn xưa nhiều rồi). Nét hào hoa năm xưa cũng không còn nhiều nữa mà thay vào đó cái gì đó hơi manh mún và nhỏ lẻ của người HN. Nó giống như một ly nước chanh ngon nhưng lại pha thêm hơi nhiều nước... và chanh thì vắt quá tay :)
Mỗi lần nhớ về HN cũng là nhớ về một nơi chỉ để nhớ, để xót xa một HN không còn tinh khôi trong ký ức của mình.
Grenoble (12/2008)
------------
Hà Nội chẳng nhớ cậu đâu!

Thành phố ồn ào vùi mình trong hàng ngàn giao điểm
Các nút thắt mở bung, con xúc xắc tung mình ngẫu hứng
chẳng thiết tha gút lại bao giờ
Hà Nội chẳng nhớ cậu đâu
Dăm khoảnh lặng co mình dụi đầu vào tâm tưởng
Nghiêng im lìm liêu trai
Khoảnh khắc xoay vần cái bắt tay thời đại
bất thường từng phút giây
Gió nhanh chóng hong khô nếu có giọt ngắn dài
Thả bụi hoặc cuốn đi, chẳng phút nào giữ gìn dư ảnh
Vậy chẳng có nơi nào ghi dấu cậu đâu.
Nhưng Hà Nội biết về cậu
Nơi nào tớ đi qua.
TTO - Hà Nội có nhớ bạn tôi không? Hẳn nhiên là không. Tôi biết những bánh xe nghiến trên đường nhựa cho đến các mảng tường cổ phố rêu phong hoặc các gốc cổ thụ trầm tư soi mình hồ lục… làm gì mà lưu lại bóng hình bạn tôi!
Con người ấy phóng trên đường bụi, phóng đến nỗi gió thổi cay xè mắt và ngày qua ngày ám khàn cả cổ họng, để phỏng vấn và hoàn tất hồ sơ xin việc. Và nếu có giây phút nào thư thả để ngắm nhìn trái tim của đất nước, thì là cà phê pha rất vội, rồi nghĩ về một điểm không gian khác ngoài chốn này...
Vậy thì sao mà Hà thành nhung nhớ! Quả thật để nói về bạn tôi, bằng chủ quan tôi thì chỉ như một cô nhỏ ngóng vào khu vườn sum suê, hoa trái nhiều mà góc khuất cũng đây đó ngự trị. Tôi không được phép bước vào khi chủ vườn chưa có nhã ý hoan nghênh. Tôi chỉ biết thế và nhìn đau đáu.
Tôi lại tự vấn bằng lời khó hiểu: Gió có linh hồn thật chăng? Gió có thể thả bụi hoặc cuốn đi, vậy nhất định sẽ giắt lại trên cây cành hay các dợn sóng, mặt ghế công viên hoặc các khoảnh rêu phong thành cổ những lời kể vô hình.
“Này cậu, Hà Nội giờ như thế này, thế này này”, “Này gió, bạn tớ thế này, thế này…”. Tôi vu vơ như thế mỗi lần dạo bước hoặc thả các vòng xe chầm chậm. Hà Nội vẫn thế, như thời gian các niên học đại học đến hồi khép lại. Chỉ khác rằng kể từ ngày bạn tôi đi, tôi để ý nhiều đến từng nét chuyển động của phố, của vỉa hè hay của tàng cây hoặc các toà cao ốc... tất cả với tâm trạng chia sẻ. Chia sẻ với người không có mặt là thế đấy...
Những người bán hàng rong buổi tối, những gánh hàng hoa khắp nẻo sớm mai, những hành xử của các nam nữ thanh niên, những người đi làm, các cụ ông cụ bà… đều làm tôi muốn kể bạn nghe - như ngày bạn còn ở lại cùng tôi.
Tôi không muốn hỏi với gió (nếu có linh hồn): “Làm sao để tớ có thể quên được cậu, và nếu có thì là khi nào...?”. Tôi biết gió cũng như tôi, không muốn vương những sầu lụy cho dù đó là bất cứ gì. Chúng tôi cần tiến lên. Cứ bước đi và mang theo trí nhớ, nào có nặng gì đâu mà chỉ sâu sâu lắm.
Bạn đã để lại một khối cảm xúc, đôi lúc cứ dâng lên mỗi khi gặp bất kỳ gợi nhắc vô tình của cảnh phố thì tôi không có câu trả lời đích xác. Tôi chỉ biết rằng cho dù đất không hóa tâm hồn khi bạn ra đi thì đất sẽ khắc ghi về một người là bạn - qua những thầm thì của người giẫm chân trên mặt đất này.
Và “Hà Nội biết về cậu nhiều lắm, bạn tớ”, tôi vẫn thường nhủ thế khi kéo cao một chút chiếc khăn choàng đầu đông rồi hòa vào dòng chảy cuộc sống...
Coban.xanh
"Người Hà Nội" cũng có nhiều thay đổi (để trong ngoặc kép là vì HN bây giờ rộng hơn xưa nhiều rồi). Nét hào hoa năm xưa cũng không còn nhiều nữa mà thay vào đó cái gì đó hơi manh mún và nhỏ lẻ của người HN. Nó giống như một ly nước chanh ngon nhưng lại pha thêm hơi nhiều nước... và chanh thì vắt quá tay :)
Mỗi lần nhớ về HN cũng là nhớ về một nơi chỉ để nhớ, để xót xa một HN không còn tinh khôi trong ký ức của mình.
Grenoble (12/2008)
------------
Hà Nội chẳng nhớ cậu đâu!
Hồ Gươm - Hà Nội
Thành phố ồn ào vùi mình trong hàng ngàn giao điểm
Các nút thắt mở bung, con xúc xắc tung mình ngẫu hứng
chẳng thiết tha gút lại bao giờ
Hà Nội chẳng nhớ cậu đâu
Dăm khoảnh lặng co mình dụi đầu vào tâm tưởng
Nghiêng im lìm liêu trai
Khoảnh khắc xoay vần cái bắt tay thời đại
bất thường từng phút giây
Gió nhanh chóng hong khô nếu có giọt ngắn dài
Thả bụi hoặc cuốn đi, chẳng phút nào giữ gìn dư ảnh
Vậy chẳng có nơi nào ghi dấu cậu đâu.
Nhưng Hà Nội biết về cậu
Nơi nào tớ đi qua.
TTO - Hà Nội có nhớ bạn tôi không? Hẳn nhiên là không. Tôi biết những bánh xe nghiến trên đường nhựa cho đến các mảng tường cổ phố rêu phong hoặc các gốc cổ thụ trầm tư soi mình hồ lục… làm gì mà lưu lại bóng hình bạn tôi!
Con người ấy phóng trên đường bụi, phóng đến nỗi gió thổi cay xè mắt và ngày qua ngày ám khàn cả cổ họng, để phỏng vấn và hoàn tất hồ sơ xin việc. Và nếu có giây phút nào thư thả để ngắm nhìn trái tim của đất nước, thì là cà phê pha rất vội, rồi nghĩ về một điểm không gian khác ngoài chốn này...
Vậy thì sao mà Hà thành nhung nhớ! Quả thật để nói về bạn tôi, bằng chủ quan tôi thì chỉ như một cô nhỏ ngóng vào khu vườn sum suê, hoa trái nhiều mà góc khuất cũng đây đó ngự trị. Tôi không được phép bước vào khi chủ vườn chưa có nhã ý hoan nghênh. Tôi chỉ biết thế và nhìn đau đáu.
Tôi lại tự vấn bằng lời khó hiểu: Gió có linh hồn thật chăng? Gió có thể thả bụi hoặc cuốn đi, vậy nhất định sẽ giắt lại trên cây cành hay các dợn sóng, mặt ghế công viên hoặc các khoảnh rêu phong thành cổ những lời kể vô hình.
“Này cậu, Hà Nội giờ như thế này, thế này này”, “Này gió, bạn tớ thế này, thế này…”. Tôi vu vơ như thế mỗi lần dạo bước hoặc thả các vòng xe chầm chậm. Hà Nội vẫn thế, như thời gian các niên học đại học đến hồi khép lại. Chỉ khác rằng kể từ ngày bạn tôi đi, tôi để ý nhiều đến từng nét chuyển động của phố, của vỉa hè hay của tàng cây hoặc các toà cao ốc... tất cả với tâm trạng chia sẻ. Chia sẻ với người không có mặt là thế đấy...
Những người bán hàng rong buổi tối, những gánh hàng hoa khắp nẻo sớm mai, những hành xử của các nam nữ thanh niên, những người đi làm, các cụ ông cụ bà… đều làm tôi muốn kể bạn nghe - như ngày bạn còn ở lại cùng tôi.
Tôi không muốn hỏi với gió (nếu có linh hồn): “Làm sao để tớ có thể quên được cậu, và nếu có thì là khi nào...?”. Tôi biết gió cũng như tôi, không muốn vương những sầu lụy cho dù đó là bất cứ gì. Chúng tôi cần tiến lên. Cứ bước đi và mang theo trí nhớ, nào có nặng gì đâu mà chỉ sâu sâu lắm.
Bạn đã để lại một khối cảm xúc, đôi lúc cứ dâng lên mỗi khi gặp bất kỳ gợi nhắc vô tình của cảnh phố thì tôi không có câu trả lời đích xác. Tôi chỉ biết rằng cho dù đất không hóa tâm hồn khi bạn ra đi thì đất sẽ khắc ghi về một người là bạn - qua những thầm thì của người giẫm chân trên mặt đất này.
Và “Hà Nội biết về cậu nhiều lắm, bạn tớ”, tôi vẫn thường nhủ thế khi kéo cao một chút chiếc khăn choàng đầu đông rồi hòa vào dòng chảy cuộc sống...
Coban.xanh
Subscribe to:
Posts (Atom)