Wednesday, December 31, 2008

Tổng kết năm 2008 - năm cuả những chuyến đi

Một năm nưã lại qua, một năm với nhiều biến động với những cảm xúc lẫn lộn. Điều đáng nhớ nhất có lẽ là nhưng chuyến đi như con thoi giữa Phap, Singapore và Việt Nam. Xen lẫn những chuyến đi đó là những chuyến đi ngắn ngày trong nước Pháp.

Sunday, December 21, 2008

Giáng sing an lành



Tôi đi giữa phố phường,
không thấy phố,
không thấy nhà,
chỉ thấy khói vương trong mắt.

Một mùa giáng sinh nữa lại đến, bất chợt thèm một điếu thuốc và nhớ một bàn tay. Đi nốt mùa đông này nữa rồi anh sẽ về ...

Tuesday, December 09, 2008

Wednesday, December 03, 2008

Metallica live at San Diego (1992)

Lâu lắm rồi mới nghe lại một liveshow nhạc rock. Tuy nghe bằng cái loa bé tí nhặt được trên lab nhưng phải nói là vẫn rất phê. Nằm ôm chai bia mà người cứ tê tê. Cảm giác lâu lắm rồi mới có lại được từ hồi học ĐH, ngồi trên căn gác lợp tôn nóng hầm hập mà gào theo Linkin Park. Nói chung cái cảm giác đến cũng bất chợt, ko chờ đợi và cũng không phụ thuộc vào chất lượng âm thanh lắm. Nhưng dù sao cũng tặc lưỡi để dành đĩa này khi nào về VN rồi làm thêm quả loa hoành tráng nữa để nghe cho đã.

Tuesday, December 02, 2008

Hà Nội ơi, nhớ về ngày đó xa xôi

Ra thăm lại Hà Nội là vào đầu tháng 8 vừa rồi. Chỉ ở lại HN 2 ngày cuối tuần ngắn ngủi nên cũng không có cảm xúc gì nhiều. Cũng định đi lang thang chụp ảnh nhưng cuối cùng lại phải bỏ ý định đó vì không có nhiều thời gian. Những gì đọng lại chỉ là 1 chút nuối tiếc vì HN bây giờ khác xưa nhiều quá. Ký ức về HN choáng ngợp thời thơ ấu khi mẹ nắm tay đi dạo các phố phường HN, ăn kem Tây Hồ, chơi điện tử với mấy ông anh họ mà tí trễ tàu về Nam Định. Giờ ngoại trừ các khu phố cổ trung tâm còn giữ được chút vẻ xa xưa thì các nơi xung quanh đều đã đô thị hoá gần hết. Khói bụi, kẹt xe, nóng bức cũng kéo về nơi đây.

"Người Hà Nội" cũng có nhiều thay đổi (để trong ngoặc kép là vì HN bây giờ rộng hơn xưa nhiều rồi). Nét hào hoa năm xưa cũng không còn nhiều nữa mà thay vào đó cái gì đó hơi manh mún và nhỏ lẻ của người HN. Nó giống như một ly nước chanh ngon nhưng lại pha thêm hơi nhiều nước... và chanh thì vắt quá tay :)

Mỗi lần nhớ về HN cũng là nhớ về một nơi chỉ để nhớ, để xót xa một HN không còn tinh khôi trong ký ức của mình.

Grenoble (12/2008)

------------
Hà Nội chẳng nhớ cậu đâu!



Hồ Gươm - Hà Nội


Thành phố ồn ào vùi mình trong hàng ngàn giao điểm
Các nút thắt mở bung, con xúc xắc tung mình ngẫu hứng
chẳng thiết tha gút lại bao giờ

Hà Nội chẳng nhớ cậu đâu
Dăm khoảnh lặng co mình dụi đầu vào tâm tưởng
Nghiêng im lìm liêu trai
Khoảnh khắc xoay vần cái bắt tay thời đại
bất thường từng phút giây

Gió nhanh chóng hong khô nếu có giọt ngắn dài
Thả bụi hoặc cuốn đi, chẳng phút nào giữ gìn dư ảnh
Vậy chẳng có nơi nào ghi dấu cậu đâu.
Nhưng Hà Nội biết về cậu
Nơi nào tớ đi qua.


TTO - Hà Nội có nhớ bạn tôi không? Hẳn nhiên là không. Tôi biết những bánh xe nghiến trên đường nhựa cho đến các mảng tường cổ phố rêu phong hoặc các gốc cổ thụ trầm tư soi mình hồ lục… làm gì mà lưu lại bóng hình bạn tôi!
Con người ấy phóng trên đường bụi, phóng đến nỗi gió thổi cay xè mắt và ngày qua ngày ám khàn cả cổ họng, để phỏng vấn và hoàn tất hồ sơ xin việc. Và nếu có giây phút nào thư thả để ngắm nhìn trái tim của đất nước, thì là cà phê pha rất vội, rồi nghĩ về một điểm không gian khác ngoài chốn này...

Vậy thì sao mà Hà thành nhung nhớ! Quả thật để nói về bạn tôi, bằng chủ quan tôi thì chỉ như một cô nhỏ ngóng vào khu vườn sum suê, hoa trái nhiều mà góc khuất cũng đây đó ngự trị. Tôi không được phép bước vào khi chủ vườn chưa có nhã ý hoan nghênh. Tôi chỉ biết thế và nhìn đau đáu.

Tôi lại tự vấn bằng lời khó hiểu: Gió có linh hồn thật chăng? Gió có thể thả bụi hoặc cuốn đi, vậy nhất định sẽ giắt lại trên cây cành hay các dợn sóng, mặt ghế công viên hoặc các khoảnh rêu phong thành cổ những lời kể vô hình.

“Này cậu, Hà Nội giờ như thế này, thế này này”, “Này gió, bạn tớ thế này, thế này…”. Tôi vu vơ như thế mỗi lần dạo bước hoặc thả các vòng xe chầm chậm. Hà Nội vẫn thế, như thời gian các niên học đại học đến hồi khép lại. Chỉ khác rằng kể từ ngày bạn tôi đi, tôi để ý nhiều đến từng nét chuyển động của phố, của vỉa hè hay của tàng cây hoặc các toà cao ốc... tất cả với tâm trạng chia sẻ. Chia sẻ với người không có mặt là thế đấy...

Những người bán hàng rong buổi tối, những gánh hàng hoa khắp nẻo sớm mai, những hành xử của các nam nữ thanh niên, những người đi làm, các cụ ông cụ bà… đều làm tôi muốn kể bạn nghe - như ngày bạn còn ở lại cùng tôi.

Tôi không muốn hỏi với gió (nếu có linh hồn): “Làm sao để tớ có thể quên được cậu, và nếu có thì là khi nào...?”. Tôi biết gió cũng như tôi, không muốn vương những sầu lụy cho dù đó là bất cứ gì. Chúng tôi cần tiến lên. Cứ bước đi và mang theo trí nhớ, nào có nặng gì đâu mà chỉ sâu sâu lắm.

Bạn đã để lại một khối cảm xúc, đôi lúc cứ dâng lên mỗi khi gặp bất kỳ gợi nhắc vô tình của cảnh phố thì tôi không có câu trả lời đích xác. Tôi chỉ biết rằng cho dù đất không hóa tâm hồn khi bạn ra đi thì đất sẽ khắc ghi về một người là bạn - qua những thầm thì của người giẫm chân trên mặt đất này.

Và “Hà Nội biết về cậu nhiều lắm, bạn tớ”, tôi vẫn thường nhủ thế khi kéo cao một chút chiếc khăn choàng đầu đông rồi hòa vào dòng chảy cuộc sống...

Coban.xanh

Thursday, November 20, 2008

My wish-list for Christmas

Panasonic DMC-LX3 with Leica optical lens :^)


Check out the review on dpreview.com


Bổ xung thêm em này nữa nhưng chắc để dành cho dịp new year :D

IPhone 3G 16Gb Black ed.


Wednesday, November 19, 2008

Khi ta dậy sớm

và đó là một sáng mùa đông lạnh giá.

Anh quơ tay mở máy tính và tìm cái nút volume của loa. Việc đầu tiên bao giờ cũng là vậy. Mở máy và bật nhạc, một bản nhạc bất kỳ trong cái list dài dằng dặc mà anh chưa bao giờ nghe hết. Nhưng hôm nay hơi khác, anh chọn đĩa "Blues Lounge" ở tận cùng của cái list nhạc đó. Anh cũng không biết tại sao lại đặc biệt muốn nghe đĩa này. Chỉ nhớ đĩa nhạc này là của một người bạn cùng công ty tặng sau 1 lần đi ăn trưa.

Sáng nay anh dậy sớm. Cô bé cùng nhà cũng mới dậy, mở cửa phòng và cất tiếng chào. "Sao sáng nay anh dậy sớm vậy?" "Anh yêu đời nên dậy sớm" anh đã trả lời cô bé như vậy. Đôi khi bắt đầu một ngày mới bằng cái gì đó hơi khác thường cũng khiến ta phấn khích.

Ngủ dậy thì phải đánh răng, rửa mặt. Anh đã quen với chuỗi công việc đó hai mấy năm nay và sẽ còn lặp lại trong nhiều năm nữa. Pha cho mình ly cafe và nhấm nháp chiếc bánh thay cho bữa sáng. Anh vẫn giữ thói quen đó từ khi sang Pháp (ở nhà thì có nhiều thứ để lựa chọn hơn cho một buổi sáng). Khẽ nhảy theo điệu bản "Long way to go" của Little Axe, cô bé cùng nhà đưa mắt tinh nghịch hỏi trong khi vẫn lục đồ trong tủ "Sao anh phí năng lượng vậy?" :P "Ah, ừ nhỉ, mình cũng mới ốm dậy". Thế đấy, sáng nay anh dậy sớm và nhún nhẩy theo một điệu nhạc ngẫu hứng.

Cắm máy PSP vào máy tính, anh muốn chép đĩa nhạc đang nghe để mang theo nghe trên đường tới lab. Từ nhà đến chỗ làm mất khoảng 20 phút, vừa đủ để anh nghe trọn đĩa CD này. Anh thích nghe nhạc bằng PSP có lẽ là vì cái tai nghe của nó tốt hơn của iPod. Mặc dù anh vẫn luôn thích những sản phẩm của Apple nhưng có lẽ ko sản phẩm nào của Apple có thể thay thế được PSP. Quả thực có thời kỳ anh đã "crazy in love" với chiếc máy này mà quên hết mọi thứ xung quanh. Những ý tưởng thật tuyệt vời được gói gọn trong 1 chiếc máy nhỏ nhắn với thiết kế nhã nhặn. Anh cũng có mơ ước sau này mình (hoặc con mình) là thành viên của 1 team nào đó thực hiện những sản phẩm công nghệ tuyệt vời như vậy

Mặc thêm chiếc áo len, khoác chiếc áo khoác ngoài và bỏ PSP vào trong túi. Choàng khăn lên cổ, đeo tai nghe vào, anh chọn bản nhạc kế tiếp trong đĩa CD. Kiểm tra lại một lần nữa những thứ anh thường mang bên mình. Mọi thứ đều ổn, anh nhẹ nhàng khép cửa và bước ra ngoài.

Một ngày mới bắt đầu và sáng nay anh đã dậy sớm hơn thường lệ 5 phút :))

Grenoble, một sáng đầu đông.

PS: lâu rồi mới lấy lại được cảm hứng viết lách dài như thế này :P

Tuesday, November 18, 2008

Change!!!

Phải thay đổi thôi! Dạo này sống dễ dãi với chính mình quá. Sống mãi thế này đék được rồi. Dù xấu hay tốt cũng phải thay đổi. Phải tìm lại cái tôi trong chính mình đã bị lãng quên suốt 2 năm qua!

Một đêm mất ngủ @Grenoble (Nov 2008)

Monday, November 17, 2008

Just another day in paradise

Ốm, nằm ở nhà đã 3 ngày rồi. 3 ngày ko bước chân ra đường, chỉ loanh quanh trong căn phòng. Chán nản, bi quan kinh khủng, chưa bao giờ cảm thấy cô đơn và trống vắng như vậy.

Lang thang trên blog, tình cờ đọc được baì viết này của anh Teq. Có cùng những cảm xúc và suy nghĩ giống nhau nhưng anh viết hay quá nên tôi copy về blog cuả mình. Sau này sẽ có lúc đọc lại.

--------
Ngày trước - Moscow 21/11/2004

Tháng Sáu, mưa..
Giá trời đừng mưa và anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ
Anh còn biết làm gì

Em
Như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu anh bám vào chợt ngã..

Bây giờ không phải tháng Sáu, mà là một ngày tháng Mười Một, một ngày tháng Mười Một mà Axl Rose hát thế này: “ 'Cause nothin' lasts forever. And we both know hearts can change. And it's hard to hold a candle. In the cold November rain”.

Tháng Mười một, mưa…
Mưa tuyết.
- Hóa ra bông tuyết có sáu cánh thật.
- Anh không biết sao?
- Anh chỉ nhìn tuyết bay. Chưa bao giờ anh đếm được.
- Thế sao bây giờ đếm được
- Anh vừa ngắm một bông tuyết trên tóc em.

Cô bạn mỉm cười. Anh cũng cười. Anh bảo cô ấy nên đi làm tóc quăn buông thành từng lọn thả xuống, cô ấy làm theo và trở nên quyến rũ hơn hẳn. Mái tóc uốn quăn từng lọn ấy làm anh nhớ em nhiều lắm, ngày trước em cũng làm tóc như thế vì anh thích. Anh đứng phía sau nhìn vào mái tóc ấy và thốt nhiên muốn tiến lại, muốn vòng tay ôm lấy eo lưng và để cho những lọn tóc lan lan trên mặt anh. Nhưng có những bông tuyết rơi trên mái tóc ấy, có những bông tuyết rơi trên đôi vai ấy, và tuyết cũng đang phủ đầy trên vai anh, xốp dày dưới chân anh. Tuyết, chứ không phải là ánh nắng, không phải là mưa bay trên những con đường ngoại thành Hà Nội. Và khi cô ấy quay lại, một nụ cười đẹp và một đôi mắt đẹp, nhưng là nụ cười khác và đôi mắt khác. Một lần đi cùng cô ấy, là một lần trong anh tràn đầy một nỗi cô đơn cháy bỏng.

Anh chờ mùa đông và nó đã tới. Mùa đông ở đây hợp với anh hơn là mùa hè. Anh chờ mùa đông và sẽ vui sướng với nó trong vài tháng, sau đó anh chờ đợi nó qua đi vì nó quá dài. Nhưng dù sao anh vẫn thích. Anh thích đi trên những con phố dài đầy tuyết, anh thích cái lạnh táp vào mặt, anh thích nhìn tuyết bay vòng vòng luẩn quẩn giữa những ngôi nhà, anh thích nhìn tuyết lấp lánh bay dưới ánh đèn đường.

Từng bông tuyết nhẹ rơi
Buổi chiều đông giá trắng trong lòng tôi
Niềm cô đơn lẻ loi khi chiều trùm lên bóng em nhỏ nhoi…

Không có em, em ở xa quá. Anh ngồi trên taxi với mấy thằng. Hôm đó là trận tuyết đầu mùa. Từ chiều đến tối thôi mà đường ngập tuyết, xe cứ lờ đờ đi chậm chậm. Anh nhìn sang hai bên đường, tuyết làm người ta lạnh và làm người ta gần nhau hơn. Ở bến xe buýt bên đường, một cô gái giấu mặt vào cổ áo măng tô của người bạn trai để tránh tuyết. Trên lối nhỏ xuyên qua công viên, cụ ông và cụ bà gần đất xa trời nắm tay dựa vào nhau, với cây gậy chống nhỏ và những bước đi bước chắc bước chông chênh của tuổi già. Bọn anh ở trên xe cũng thấy gần nhau hơn, khi ánh đèn pha không xuyên nổi tuyết và phía trước mười mét chỉ còn thấy lờ mờ mà thôi. Anh quay lại bảo một thằng: “Mày có tin không, còn anh thì tin là bao giờ mình về nhà, mình sẽ nhớ cái đất này lắm”.

Bay đi xa đi xa
Tiếng đàn ghita của Losca

Trong trái tim của những người yêu nước
Và trong mắt xanh của bao niềm mơ ước
Trong bước chân người vũ nữ
Và trong tiếng ca người nghệ sĩ giang hồ

Losca Garcia
Anh sống mãi với cây đàn ghita


Nếu tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn ghita

Đấy là “Hãy chôn tôi với cây đàn ghita” mà anh vừa nghe xong. Còn hôm trước, anh nói với ông bạn, sau khi nghe bài hát anh ta sáng tác:

- Bài của anh nghe ngọt ngào, nhưng không mạnh mẽ, chỉ để hát cho gái nghe thì tốt.
- Ừ.
- Thế sao sáng tác bài này?
- Bài này anh viết ra lâu lắm rồi, nhưng chỉ viết được đoạn đầu, điệp khúc mới rồi mới viết tiếp thôi. Hồi xưa anh xem một bộ phim Hàn Quốc, rồi cứ nhớ mãi một cảnh. Thằng nhân vật chính đi theo tiền, từ bỏ tình yêu của nó. Một ngày khi nó có tiền, công việc tốt, xe đẹp, bỗng nó nhớ người yêu ngày nào của nó, nó lái xe đến gần nhà cô người yêu cũ. Nó đứng dưới hè phố, nhìn lên cửa sổ nhà cô ấy. Và rồi nhìn thấy cô ấy kéo rèm, nhìn xuống. Hai người nhìn nhau rất lâu, cảnh quay rất đẹp. Hồi đó anh cũng mới chia tay người yêu, anh cũng tìm đến dưới cửa sổ để chờ một cái nhìn như thế. Nhiều lần anh đến nhưng không có cái nhìn nào qua cửa sổ, còn bây giờ cô ấy đã lấy chồng rồi. Bài này viết cho cô ấy.
- Nghe cũng lãng mạn phết nhỉ.
- Ừ. Anh thích câu solo mày vừa thử, thích nhất là đang từ vút cao mày kéo xuống nốt Si giáng thấp. Giống như một lúc nào đó chúng ta nhớ về những kỷ niệm thật đẹp, chúng ta như sống lại trong nó. Bỗng nhiên chợt nhận ra tất cả đều đã mất hết rồi, xung quanh ta chỉ còn là… chỉ còn những thứ như thế này.

Khi anh và anh bạn này lên sân khấu để hát thật bài này trước mọi người, nó không được tốt như khi bọn anh chơi trong phòng. Không còn cảm giác của kỷ niệm nữa. Cũng đúng thôi. Không có ly vodka nào còn ngon khi mình diễu qua diễu lại chạm cốc với hai chục thằng rồi mới uống. Không có niềm vui hay nỗi buồn nào còn trọn vẹn và nóng trong tim, nếu mình đem kể đến hai lần. Không có lời nói nào còn đẹp, nếu nó được nói ra đến lần thứ hai. Anh thấy ông bạn anh rất hợp lý khi không kể lại xuất xứ bài hát một lần nữa khi anh ta đứng trên sân khấu.

Nhạc hay nhất là khi chơi cho bạn nghe. Câu hát hay nhất là câu hát một mình khi thật sự một mình. Bia rượu dễ say nhất là khi uống một mình trong đêm.

Anh cứ chạy vòng quanh cái vòng gam đơn điệu ấy, è è ầm ào, trên nền trống khô khốc vì thiếu tiếng xanh-ban, mỉm cười nhìn thằng bạn ít tuổi giật giũ mái tóc thổ phỉ và điên cuồng với câu solo triền miên không hề có giai điệu của nó. Nó giống như một Jimmy Hendrix trên sân khấu. Nó hết mình thực sự và chỉ chơi vì nó không hề biết khán giả, thậm chí không thèm biết bọn anh đang chơi đến đâu. Nó giống như một thằng khùng. Anh cười ruồi và chợt thèm được như nó. Thèm có thể giống nó, ném ra đủ mọi thứ đẹp đẽ lẫn rác rưởi ra trộn với tiếng rít xé tai của cây đàn. Với tiếng rít hay với cái gì cũng được. Với một giấc ngủ dài? Với một chai vodka? Với một trận đánh nhau? Với một chuỗi chửi tục? … Anh không thể tự giải thoát bằng những điều đó. Anh không thể ném ra vì chúng cứ chuội đi khi anh muốn nắm lấy.

Khi mọi người chuyển sang vui chơi và nhảy nhót, sàn nhảy đầy những người phấn khích, thì anh thèm được chui vào một góc, với một bàn bia và uống, đừng có ai làm phiền anh. Nhưng ở một nơi toàn bạn quen thế này thì anh không thế như thế được. Anh cầm ly vodka ngồi trên ghế cạnh sàn nhảy, ngắm nhìn một em bất kỳ hoặc nói chuyện chạm cốc với một người bất kỳ. Anh chẳng uống được mấy. Rượu rất khó uống khi bị làm phiền, anh chỉ nhấp môi là chính. Làm sao mà như ngồi với bạn ở nhà, uống đến say và tất cả đều khóc vì một tiếng violin nghe trực tiếp và gần quá, không hề nương nhẹ chút nào, như bị cứa bởi một lưỡi dao mẻ.

Tháng Sáu, mưa..
Giá trời đừng mưa và anh đừng nhớ
Trời không mưa và anh không nhớ
Anh còn biết làm gì

Em
Như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
Kỷ niệm như rêu anh bám vào chợt ngã..

Tháng Mười Một, tuyết rơi
Giá tuyết đừng rơi và anh đừng nhớ

Kỷ niệm như băng đóng trên vỉa hè khiến anh loạng choạng. Lại một mùa đông băng tuyết nữa.

links

Moscow 21/11/2004

-------

Thursday, November 13, 2008

The last leaf .. and winter came



Không hiểu sao mấy hôm nay ho liên tục. Cứ về đêm là lại bắt đầu ho dữ, nhiều khi thấy cũng ngại :D. Sáng nay đi làm thấy trời bắt đầu trở lạnh, biết là mùa đông đã về rồi. Nhìn quanh thấy mọi thứ đều xám xịt: sức khoẻ, công việc, tình cảm, tiền bạc. C'est la bordel. Hy vọng là sẽ sống sót qua mùa đông ở đây. Sẽ cố giữ ngọn lửa trong tim mình để hướng đến một ngày mai tươi sáng hơn ...

Saturday, November 08, 2008

Lost




Hôm nay mình đã đánh mất một vật đã gắn bó với mình trong suốt 4 năm trời. Một vật giản dị đã theo mình trong suốt những năm tháng xa nhà và trên mọi nẻo đường mình đi. Nó giản dị và bình thường đến mức nhiều khi mình cũng ko chú ý đến sự có mặt cuả nó. Khi mất đi rồi mình mới chợt thấy tiếc nuối và hiểu được nó quan trọng như thế nào đối với mình. Nó đã thành một phần trong cuộc sống của mình lúc nào ko hay.

Hôm nay mình đã đánh mất điện thoại di động, chiếc đt Sony Ericsson "nồi đồng cối đá" của mình. Lúc phát hiện ra mất mình đã đứng thờ người ra 1 lúc vì ko tin đó là sự thật. Vội vã quay lại tìm kiếm với hy vọng nhỏ nhoi dù biết là ko thể. Mình đã đánh rơi khi ngồi trên tàu lúc nào ko biết. Nghĩ lại cũng thấy mình hơi bất cẩn khi để trong túi quần thể thao khá nông. Đã mấy lần nghĩ lấy ra để bỏ vào balô nhưng lại lười.

Vậy là bao nhiêu số điện thoại người thân, bạn bè đều mất hết. Những hình ảnh mình chụp hồi mới sang Pháp và cả những sms đầy tình cảm của em mà mình muốn giữ làm kỷ niệm cũng không còn. Vài lần đã định mua đt khác để thay thế rồi cất cái đt này đi mà không thực hiện được. Giờ thì phải mua cái mới rồi, đành vậy, nhưng chắc chắn nó ko lấp nổi nỗi buồn mất cái đt cũ của mình. Dù sao thì cũng từng có một thời ...

Monday, October 27, 2008

Thing to be done before my 30th




Ghi ra day vai viec phai lam truoc tuoi 30 de sau nay co ma thuc hien:

- Lam mot chuyen di xuyen Viet trong vong 2 thang bang moto (hoac auto neu co :D). Tham va song 1 thoi gian o cac tinh doc duong tu Bac toi Nam
- Tham cac nuoc Dong Nam A (Lao, Campuchia, Thailand, Phillipin, Indo, Bruney) va Chau A (An Do, Tau ghe, Nhat Ban va Han Cuoc) va Australia
- Dat chan len mot dat nuoc Bac My (My hoac Canada)
- Hoan thanh xong PhD thesis (hoac it nhat cung tro thanh manager trong 1 lanh vuc nao do)
- Xay dung duoc 1 gia dinh rieng cho minh, co them nhieu ban be khap noi
- Song co i'ch va khong lam ha.i nguoi khac (Don't be evil, bat truoc google :-p)

Lay moc nam 2008, nghia la minh con gan 4 nam de thuc hien project nay.


Great man needs great ambition. Do it!

Thursday, October 16, 2008

Crash (2004)



Tối hôm trước mới nằm coi film này. Nghe nói đã nhiều nhưng chưa có thời gian ngồi coi. Film đoạt 3 giải Oscar theo mình cũng rất xứng đáng (hơn nhiều so với Brokeback Mountain :P). Nội dung bộ film là những câu chuyện đan xen nhau về những số phận con người khác nhau. Thoạt nhìn thì có vẻ không dính dáng gì đến nhau nhưng đến cuối film lại liên quan đến nhau 1 cách chặt chẽ.

Xem film này xong mình mới hiểu tại sao những mâu thuẫn tưởng chừng nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng nếu không có sự thông cảm của 2 bên sẽ dẫn đến những đổ vỡ khủng khiếp. Chính vì thế bộ film này mới có tên là Crash, rất đơn giản nhưng thể hiện được toàn bộ nội dung. Một điều nữa mình nhận ra là "you're not alone in the world". Mỗi hành động của mình đều có những ảnh hưởng nhất định đến người xung quanh (kiểu như hòn đá ném xuống nước í, chỉ khác là to nhỏ khác nhau thôi).

Bức hình trên có lẽ là khoảng khắc đẹp nhất của film khi người cha ôm chặt đứa con vào lòng. Nó làm mình chợt nhận ra tình cảm gia đình thiêng liêng như thế nào. Một bộ film hay và đầy ý nghĩa. Hy vọng mình sẽ không tạo ra quá nhiều những vết crash trong cuộc sống của mình sau này.

Train au départ


Train au départ, originally uploaded by trongton.

Cuộc đời là những chuyến xe, ngẫm cũng đúng...

Monday, October 06, 2008

Có bước chân nào xa dần


Có bước chân nào xa dần, originally uploaded by trongton.

Đôi khi cũng nên biết ra đi đúng lúc...

Thursday, August 07, 2008

Những ngày hè nóng bỏng


Được nghỉ hè 2 tuần (2-17/08/2008) ở Sài gòn và về Nam Định thăm bà ngoại. Ảnh chụp bà và bé Hà ở đền Trần. Bà hơn 90 tuổi vẫn cùng 2 anh em đi viếng đền Trần :)


Tình cảm rạn nứt sau những trục trặc và hiểu lầm trong thời gian mình ở Pháp. Thời gian và khoảng cách đã thay đổi mọi thứ. Mình đã cảm nhận được từ trước. "Lửa thử vàng, gian nan thử bạn", không trách gì và cũng không tiếc nuối gì cả ...